[Ái phi] Chương 3

Edit: Lãnh Như Sương + Miakatama

Beta: Miakatama + Luynh Nhã Phiên

Chương 3

Ai, cha mẹ ơi, Lạc Nhi thực xin lỗi các ngươi, nguyện vọng muốn ta xuất ngoại của các ngươi, chỉ sợ là không thể thành hiện thực, đâu có gì lạ đâu a.

Ta là thân bất do kỷ*.

*Thân bất do kỷ là thân mình (hoặc hoàn cảnh của mình) không do mình quyết định. [Cảm ơn bạn pun_s2_dbsk đã cho mình biết]

Cổ Lạc Nhi nghĩ ngợi một lúc, có chút chột dạ.

Cũng có chút tưởng niệm về thời bố mẹ đang sống.

Bất quá, ký lai chi tắc an chia (đã ở đây thì làm quen với nơi này), nàng muốn thừa dịp cơ hội hiếm có này hảo hảo hưởng thụ cuộc sống, có thể hưởng thụ bao lâu thì hưởng thụ.

Hắc hắc, cha mẹ, tuy nói Lạc nhi không thực hiện được nguyện vọng xuất ngoại của các ngươi, nhưng ta đến một cái thời không (thời gian và không gian) khác, phải nói là so với xuất ngoại đáng tự  hào hơn nhiều nhỉ?

Đây chính là người bình thường không thể làm được nha. (SN: thế ra cô bất bình thường à? =))=)))

Thực  sự  có chút hoài nghi, đây chỉ là một giấc mơ, còn rất thật đẹp thật đẹp, nó hoàn hảo đến nổi làm cho người khác khó có thể tin được.

Nhưng nàng đâu phải đang ngủ mà nằm mơ cơ chứ?

Cổ Lạc Nhi nhịn không được lại nhéo mình một cái.

Lúc này nàng dùng lực tương đối nhỏ, nhưng trên mu bàn tay cảm giác đau đớn vẫn đang thập phần rõ ràng, nàng thật không phải là đang nằm mơ.

“Uy , ngươi có sở thích nhéo người sao?”

Trên giường ngủ truyền đến một thanh âm lười biếng.

Vị hoàng đế này thật sự là mệt mỏi.

An công công nghe vậy, hấp tấp nghiêng người từ trên ghế đá ngồi dậy, khoanh tay né sang đứng một bên.

Cổ Lạc Nhi hướng giường ngủ nhìn một cái, chỉ thấy Đông Phong Túy dĩ nhiên tỉnh lại, đang chằm chằm nhìn nàng.

Nhưng hắn cũng không đứng dậy, uể oải tựa người trên giường ngủ, một tay che miệng, dường như  bộ dạng còn rất muốn ngủ.

Trên người hắn mặc không phải là minh hoàng long bào, mà là một trường bào màu trắng như tuyết.

Trường trên áo thêu một bức tranh thủy mặc màu đen trắng, vài cánh Hạnh Hoa* màu trắng từ trên cành nhè nhẹ rơi xuống, dính lại trên áo, chỉ vậy thôi cũng trở thành một phần tử  của bức tranh.

*Hạnh hoa = hoa hạnh(=)) bợn thix để như bản cv cho nó hay hay, hí hí): mọi người ngắm đỡ hình này nhá, ko đc đẹp cho lém a.

Vạt áo trước ngực có chút mở , lộ ra cái cổ trắng noãn.

Vài sợi tóc rất tùy ý rủ xuống trên vạt áo và trên giường, cùng hắn cả người đồng dạng lười biếng.

Cổ Lạc Nhi tranh thủ thời gian đứng lên, chạy đến trước giường ngủ.

Nhìn cái kia Tinh Mâu (Tinh: tinh anh, Mâu: con ngươi mắt) nửa mở nửa khép, cổ Lạc Nhi sợ hắn không để ý lại ngủ mất, nàng thừa dịp hắn thanh tỉnh thời điểm liền mở miệng nói rõ ràng.

“Hoàng thượng, ngươi vừa rồi phong ta làm Tiên phi?”

Cổ Lạc Nhi khai môn kiến sơn địa* hỏi.

*Đi thẳng vào chủ đề

Đối phó loại này người lười, biện pháp tốt nhất chính là đừng quanh co lòng vòng.

“Ừ.”

Đông Phong Túy khẽ ừ, tỏ vẻ đồng tình.

“Vì cái gì?”

Đông Phong Túy mắt lờ đờ tay chỉ tay lên trời sau đó trở mình, lúc này ngay cả nói cũng lười không nói ra.

Cổ Lạc Nhi suy nghĩ kỹ một hồi mới hiểu được ý tứ  của hắn, hỏi: “Ý ngươi nói, ta là từ trên trời rớt xuống, cho nên phong ta làm Tiên phi?”

“Ừ.”

Đông Phong Túy từ trong mũi khẽ hừ nhẹ tỏ ý trả lời.

“Nhưng, ta không thể làm Tiên phi của ngươi.”

Đông Phong Túy ngáp một cái thật to, như không nghe thấy lời của Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi nóng nảy, dứt khoát đặt mông ngồi xuống giường ngủ, nắm chặt đầu vai của Đông Phong Túy, trước khi hắn chìm vào mộng đẹp lần nữa liền đánh thức dậy.

“Uy, ngươi đừng ngủ được không? Ngươi vẫn chưa trả lời ta…, ta không thể làm Tiên phi của ngươi, mời ngươi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Đông Phong Túy đẩy tay của nàng ra, ngược lại trở lại ngủ trên giường, nói ba chữ.

“Đều đồng dạng.”

“Có ý tứ  gì?”

Đông Phong Túy không trả lời nàng, nhắm mắt lại, cứ như là hắn đã thực sự chìm vào mộng đẹp.

Thật là một cái thụy thần.

Cổ Lạc nhi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời còn chưa có nhô lên cao, đây là buổi sáng.

Buổi sáng mà đã bắt đầu ngủ ngon, như vậy buổi chiều buổi tối hắn làm cái gì?

Cổ Lạc Nhi gãi gãi đầu, nói với An Thụy: “Hoàng thượng tối hôm qua quá mệt mỏi, cho nên hiện tại muốn nghỉ ngơi, phải không?”

An Thụy biểu cảm trên mặt là muốn cười nhưng lại không dám cười.

Hàm súc đáp: “Thưa nương nương, hoàng thượng từ trước đến nay giấc ngủ tương đối nhiều.”

Cổ Lạc Nhi minh bạch, cảm tình người này mỗi ngày đều là như thế, không làm việc, chỉ để ý ngủ ngon a.

Thật sự là so với con dê thì còn lười hơn.

Trong tưởng tượng, hoàng đế hẳn là có rất nhiều công việc phải xử lý. Nhìn Đông Phong Túy kia như an nhàn ngủ thế , rõ ràng chính là, vong quốc chi quân (ông vua vô dụng, bất tài).

Cổ Lạc Nhi oán thầm vài câu.

Đương nhiên, mặc kệ hắn là vong quốc chi quân hay là thánh minh chi quân (ông vua anh minh, sáng suốt), đều cùng nàng không có vấn đề gì.

Cùng nàng có quan hệ chính là, nàng hiện tại sẽ phải ở chỗ này ngủ cùng hắn.

Hắn phong nàng làm Tiên phi, lại không an bài chỗ ở cho nàng, nàng chỉ có thể phí thời gian ở lại đây thôi, cái này mới là chuyện chính đây.

Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi mới mặc kệ hắn có hoàng đế hay không hoàng đế, nắm lấy mặt Đông Phong Túy mà kéo.

“Hoàng thượng, rời giường a.”

Đông Phong Túy hất tay nàng ra, hàm hàm hồ hồ nói: “Đừng làm ồn.

Mặt của hắn đối diện Cổ Lạc Nhi, lúc này khoảng cách không xa cũng không gần, vừa vặn làm cho Cổ Lạc Nhi ngây người ra.

Cổ Lạc Nhi không khỏi cảm thấy có chút sững sờ.

Mặt như mỹ ngọc (ngọc trân quý), mày kiếm mũi cao, khóe môi nhếch lên vẽ thành một đường cong duyên dáng, làm cho người ta có một ý nghĩ xúc động là hung hăng cắn lên đó một cái.

Còn cặp mắt kia, dù cho đang nhắm chặt lại, cũng có một loại mị hoặc khó thể nói thành lời.

Còn có, còn có làn da xúc cảm của hắn, ôn nhuận mềm mại, phải nói là tuyệt hảo. So với chính nàng còn tốt hơn.

Thật là một cái độc nhất vô nhị mỹ nam tử.

Nàng xem phim trên TV nhìn thấy không ít ngôi sao soái ca, chính là không có một người nào, không ai có thể so sánh với người trước mặt.

Cổ Lạc Nhi sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, rút tay về.

Mỹ thì thế nào? Đẹp thì thế nào?

Cũng chỉ là một tên lười biếng. (SN: hay hay, tỷ có thể là đại diện cho chị em phụ nữ, ko bị ham mê trai đẹp)

Hừ, giống như cái gối thêu hoa mà thôi. (SN:=)) chuẩn)

Không, so với gối thêu hoa thì còn kém xa. Cái gối tốt xấu còn có chút tác dụng, mà hắn, không có tác dụng gì, phải có người tới hầu hạ hắn, là một con công trùng ăn gạo trắng thôi.

Thật là đáng tiếc cho cái túi da tốt này.

Cổ Lạc Nhi quyết tâm muốn đánh thức hắn, những điều muốn hỏi đều hỏi An Thụy hết rồi, nàng chỉ có việc ngồi không như thế này, nàng không thể chịu được.

Không có tiêu khiển, lại còn không thể lớn tiếng ồn ào, không nên đánh thức vị thụy thần trước mắt này.

Nàng Cổ Lạc Nhi ở thời không trước, đã vì người khác mà sống quá nhiều rồi, vì cái gì đến nơi này vẫn không thể trở lại thành chính mình?

Thân thủ nghĩ vậy liền vỗ vỗ mặt Đông Phong Túy, tay vừa vươn tới, lại cảm thấy vừa rồi mười ngón tay chạm qua gương mặt trắng nõn của hắn, cảm giác thật kỳ dị.

Vì vậy lại rút tay trở về.

Nàng cũng không biết đây là làm sao vậy, bản năng đã cảm thấy, sờ mặt của hắn rất nguy hiểm, nàng không thể sờ nữa.

Về phần vì cái gì lại nguy hiểm, rồi lại có chút ngơ ngẩn.

Nhãn châu xoay động, nhìn thấy điểm tâm tinh xảo bày biện bên cạnh giường, Cổ Lạc Nhi hai mắt lóe sáng.

Nàng buổi sáng rời giường, liền trực tiếp trở về nơi đây, còn chưa ăn qua gì đó, bụng đã sớm kêu lên biểu tình.

Cái này cũng không nên vội vã đánh thức Đông Phong Túy, chạy trốn quá khứ, bất chấp tất cả, cầm lên điểm tâm chuẩn bị ăn.

Đúng là mùi vị hoàng gia a, mùi vị thật không sai.

Bên tai như thế nào vang lên tiếng “khục khặc” như không khí bị nén lại thế nhỉ?

Cổ Nhạc nhi hai tay cầm lấy điểm tâm, một bên không có hình tượng ăn từng chút từng chút, một bên hướng bốn phía nhìn lại.

Chỉ thấy An Thụy cùng các thái giám cung nữ còn lại các đều líu lưỡi nhìn nàng chằm chằm.

Thấy nàng nhịn bọn họ, bọn họ lại tranh thủ thời gian cúi đầu.

Cổ Lạc Nhi rất nhanh liền hiểu là chuyện gì xảy ra, cảm tình là tướng ăn của nàng rất kì quái, làm cho những người này kinh ngạc.

Phỏng chừng hậu cung các phi tử ăn cái gì đều là rất nhã nhặn, có vẻ rất có giáo dưỡng a.

Lại nghĩ tới bình thường lời của ba mẹ luôn dặn dò nàng, nữ hài tử gia, phải nhã nhặn, không thể quá vồn vã. Ăn cơm phải có tướng ăn, ngồi phải có ngồi cùng…

Nghe vậy nàng đau cả đầu.

Mà hôm nay, bất luận nàng có vồn vã như thế nào, chính là không còn có người dám nói nàng cái gì.

Đương cái chức vụ Tiên phi này cũng không sai hoàn toàn a.

Cổ Lạc Nhi đột nhiên cảm thấy vô cùng buông lỏng, thậm chí có chút động lực mà nghĩ trò đùa dai.

Cố ý mãn bất tại hồ (dửng dưng) ăn gì đó, sau khi ăn xong, một bên ngâm nga hát, một bên vẫn chưa thỏa mãn mà liếm láp ngón tay.

Chung quanh các chư vị kia cúi đầu thấp hơn, đầu vai không thể không run lên.

Cổ Lạc Mhi man đồng tình đối với bọn họ nói: “Này, các ngươi muốn cười thì cứ cười đi, nghẹn nhiều khó chịu.”

Chính là, không ai hưởng ứng sự kêu gọi của nàng, mọi người trước mắt y nguyên một đám chôn sâu đầu, phát ra chút ít thanh âm kì quái bị đè nén cực thấp.

Cổ Lạc nhi bất đắc dĩ lắc đầu.

Nàng chính là rất rõ ràng, bọ họ đang đè nén bản thân.

Nhưng nàng lại không chú ý, người nằm trên giường đằng sau nàng, khóe môi của Đông Phong Túy nhếch cao đến nỗi không thể cao hơn được nữa.

Nàng chỉ chú ý, sau khi bản thân ăn qua điểm tâm này, cổ họng có chút khô khan.

Lại liếc đến chiếc bàn thấp được chạm khắc từ gỗ tử đàn có chiếc dĩa điểm tâm ở trên, kế bên nó chính là một ấm trà, cùng với một chén trà đã được chế ra rồi.

Cổ Lạc Nhi cũng không có suy nghĩ sâu xa, vì sao lại có một chén trả được chế ra rồi để ngay ngắn ở đó, mừng rỡ vì không cần phải rót ra, nâng chén trà lên, ngửa cổ lên rồi uống cạn.

Ăn đủ uống no, Cổ Lạc Nhi trở lại bên cạnh giường ngủ, nghiêng đầu nhìn Đông Phong Túy, người đối với cử động của nàng không phản ứng lại.

Trong lòng nghĩ, người lười thường thích ăn, có khi đem mỹ thực (thức ăn ngon) lại dụ tên gia hỏa này cũng có thể thành công lắm chứ.

Kề sát lỗ tai của Đông Phong Túy mà hét: “Oa, ăn thật là ngon a, thật thơm a. Này, hoàng thượng, ngươi có cần ăn một miếng không?”

Hai mắt Đông Phong Túy nhắm chặt, không động đậy.

Một cánh hạnh hoa từ trên không trung rơi xuống, rơi hẳn lên sợi tóc rũ trên trán hắn, yên ổn mà nằm yên trên đó.

Liền sau đó cánh hoa cũng không động đậy nữa.

Cổ Lạc Nhi chuyển sang suy nghĩ, hoàng đế bình thường đều háo sắc, mỹ thực không hiệu quả, không bằng thử lần nữa dùng sắc đẹp .

Lần nữa đối với lỗ tai Đông Phong Túy mà hét.

“Oa, mỹ nữ a. Trời lạnh như vậy, áo yếm còn bó lại ngắn nữa. Bộ ngực sữa nửa kín nửa hở, da trắng nõn nà, nha nha nha, thật sự là so với hạnh hoa còn đẹp hơn nha.”

Sinh động như thật, hoa múa tay chân, đôi mắt còn giả bộ nhìn ra bụi cây chuối hoa (Canna indica Linn) phía trước.

Đông Phong Túy cũng không có để ý đến hành động của nàng.

Không ngờ, Đông Phong Túy không có phản ứng, phía sau bụi cây chuối hoa truyện đến một âm thanh cộp cộp.

Chính là, phía sau bụi cây là một mặt đường đầy sỏi đá.

Bụi hoa quá rậm, hồi nãy Cổ Lạc Nhi không thể thấy được.

Tiếng cộp cộp càng lúc càng gần, bụi cây bị hai bàn tay thon mảnh gạt ra, sau đó một mỹ nhân đẹp xuất hiện trước.

Nàng đi xuyên qua bụi cây, đến trước giường của Đông Phong Túy, đằng sau chính là hai cung nữ.

Mà người gạt bụi hoa ra, chính là hai cung nữ.

Người còn chưa đến, Cổ Lạc Nhi đã nghe thấy một làn hương nồng nặc bay đến.

Có chút giống hoa hồng, lại vừa hơi giống hoa nhài, nhưng hai mùi hương này so với nhau đều nồng nặc, có vẻ như không khí đã bị nhuốm nùi hương này, làm người khác không thể thở.

Tuy mùi hương nồng nặc, nhưng thật sự là rất thơm, không làm người khác bài xích.

Ngược lại còn làm cho người ta có chút mê man bất định.

Cổ Lạc Nhi không có hảo ý mà nghĩ, nghe nói nước hoa hiện đại đều bỏ một chút thành phần, kích thích tình dục rất hiệu quả, nước hoa cổ đại chẳng lẽ lại giống như vậy ư?

Đông Phong Túy lần này cầm cự nổi không?

Nhìn kĩ lại lần nữa, mỹ nhân trước mặt bên trong mặt áo kim tuyến màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một dải lụa mỏng hầu như là trong suốt, người đẹp, y phục cũng đẹp.

Chả trách người ta vẫn nói, người dựa vào y trang.

Riêng người này chỉ cần nhìn một cái liền bị hớp hồn.

Mà trước ngực của nàng, lại y hệt như hình dạng của nàng, áo yếm bó cực thấp, lộ ra làn da trắng nõn nà, khe ngực lúc ẩn lúc hiện.

Bây giờ còn là đầu xuân, xuân hàn se lạnh.

Quả thật vẫn còn có người không sợ lạnh.

Người đẹp “băng” a.

Cổ Lạc Nhi phục.

4 thoughts on “[Ái phi] Chương 3

Bình luận về bài viết này